Blog: Mẹ đã ra đi trong mùa phượng tím

7.31 phút sáng, trời xanh biếc và trong vắt. Tôi vừa ghé vào phòng bệnh của mẹ trong bệnh viện và ngước nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài kia, tán cây phượng tím rực rỡ, tỏa những nhánh hoa tím ngắt nổi bần bật trên nên trời màu xanh cô-ban.

Jacaranda blossom in Sydney

Jacaranda blossom in Sydney Source: Minh Phuong

Sinh nhật của tôi vừa qua, đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy khó khăn để đối mặt với ngày này. Khó ở chỗ thường cái ngày này như một cột mốc báo hiệu một năm tuổi nữa qua đi mà những mục tiêu và kế hoạch vẫn còn dang dở. Thế nhưng đối với tôi, nó còn khó khăn hơn cả, là vì đúng ngày sinh nhật 28 tuổi của tôi 7 năm trước, mẹ đã qua đời.

7.31 phút sáng, trời xanh biếc và trong vắt. Tôi vừa ghé vào phòng bệnh của mẹ trong bệnh viện và ngước nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài kia, tán cây phượng tím rực rỡ, tỏa những nhánh hoa tím ngắt nổi bần bật trên nên trời màu xanh cô-ban.
madelene
Madalene Chu as a baby with her mum. Source: Supplied
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ sao mà hôm nay trời đẹp vậy. Thế mà lúc tôi quay sang nhìn mẹ, bà đã trút hơi thở cuối cùng. Vậy đó, bà đã ra đi.

Cho đến tận hôm nay, mỗi khi mùa phượng tím tràn về khắp các con đường ở Sydney mỗi tháng 11, nó lại nhắc nhớ tôi về cái thời khắc đau đớn nhất, cả những khoảnh khắc êm đềm nhất trong cuộc đời mình, và tôi bật khóc.

Có lần, một người phụ nữ xa lạ bắt gặp tôi đang ngồi khóc trên phương tiện công cộng. Bà ấy rất dịu dàng. Bà đưa tôi một chiếc khăn tay và nói rằng bà thấu hiểu nỗi đau của mất mát sau khi bà mất đi người chồng yêu quý của mình.

Bà nói với tôi, “Nỗi đau chưa bao giờ thực sự qua đi – ta chỉ có thể học cách để sống cùng với chúng mà thôi.”

Bà ấy nói đúng. Tôi vốn dĩ là thợ cắm hoa nên cứ đến những dịp lễ hay ngày kỷ niệm, đặc biệt là Ngày của Mẹ và cả sinh nhật tôi đều rơi vào mùa cưới, thế nên tôi cứ thấy mình tất bật với công việc. Đôi khi bận rộn vào những ngày đó thực sự giúp tôi vượt qua dễ dàng hơn. Cảm xúc là thứ dễ dàng nắm bắt lấy chính bạn những khi bạn không hề phòng bị.
baby
Madalene Chu as a baby with her mother. Source: Supplied
Có lần tôi ghé đến một tiệm thịt để mua đúng loại thịt mà mẹ từng dùng để nấu một món xào ăn với cơm mà tôi ưa thích. Ấy vậy mà tôi chẳng thể nhớ nổi cụ thể loại thịt bà thường dùng là gì. Có vậy mà tôi bật khóc trong tiệm thịt chỉ vì cố nhớ cho bằng được. Câu trả lời là ‘scotch fillet’. Tôi thậm chí chẳng còn nhớ tôi có mua đúng loại đó không nữa.

Tôi nhớ tới mẹ mỗi khi vào mùa xoài. Bà lúc nào cũng đưa tôi hột xoài để gặm mỗi lần bà cắt xoài, dù tôi biết hột xoài cũng là phần mà bà thích nhất. Khi tôi gặm từng miếng xoài, mặt tôi lộ rõ sự phấn khích, và đó là lúc tôi nhớ bà yêu tôi nhiều đến thế nào.

Có đôi khi, gần như toàn bộ cơ thể tôi đều đau đớn trước những kí ức về mẹ, ngay cả khi đó chỉ là cái tên hiệu Kenshingtons mà tôi bất chợt nhìn thấy trong cửa hàng trái cây.

Mẹ tôi là một đầu bếp tự học tuyệt vời, bà làm tất cả những món ăn mà bà mang từ quê hương Việt Nam. Bà luôn làm món bún mà tôi thích nhất, có cái tên gọi bún thịt bò cà chua rau răm. Chẳng có nhà hàng nào bán món đó cả, nên tôi cũng phải tự học lấy cách làm bằng cách nhớ lại cách thức và hương vị mà tôi đã quan sát mẹ làm bao nhiêu năm qua.

Tôi cũng tự làm nước dùng, mặc dù món ăn đó không phải quá khó để làm, nhưng nó chứa đựng rất nhiều hương vị. Có đôi khi tôi nấu món ăn đó, rồi cũng chính cái hương vị quen thuộc kia lại làm tôi nhớ đến mẹ, và lại khóc, khóc vào cả tô bún.

Tôi thừa hưởng tình yêu dành cho đồ ăn từ mẹ, nên cứ hễ có ai khen món tôi nấu ngon, tôi lại nghĩ đến bà.

Tôi thừa hưởng tình yêu dành cho hoa cũng từ mẹ, nên cứ hễ có ai khen cách tôi bày trí hoa đẹp, là tôi lại nhớ đến những khi tôi giúp bà trang trí nhà thờ lúc tôi còn nhỏ.

Chữ viết tay của tôi cũng khá đẹp, tương tự như của bà nên tôi nghĩ đến mẹ lúc tôi viết thiệp cho khách hàng.

Đặc biệt, ai mà nói rằng tôi nhìn giống mẹ, là tôi gần như không thể kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân luôn.

Mẹ tôi là một phụ nữ có gu thời trang cực kỳ tuyệt vời, mặc dù gia đình tôi chẳng giàu có gì, nhưng mẹ tôi luôn biết cách ăn mặc. Bà có một chiếc áo lông thú giả mà bà ưa thích nhất và tôi đã mặc nó trong ngày cưới của mình, chỉ tiếc là bà không thể sống để nhìn thấy ngày đó.
wedding
Madalene Chu with her husband on her wedding day. Source: Supplied
Khi mặc áo của bà, tôi cảm thấy như bà đang ôm lấy tôi. Có lần bà ki cóp tiền để dành để mua đôi găng tay bằng da màu đen vô cùng mềm mại. Tôi vẫn còn giữ chúng và mỗi lần tôi đeo chúng vào, tôi vẫn có cảm giác như bà đang nắm lấy tay mình.

Tôi lúc nào cũng sợ làm mất chúng, tới độ mỗi lần tôi đi đến đâu phải gỡ chúng ta, tôi đều nắm chặt và kiểm tra thường xuyên xem tôi vẫn còn giữ đủ hai cái găng tay hay không, tôi có rơi mất chiếc nào hay không.

Có một lần tôi giao hoa đến bệnh viện, cái mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện đưa tôi ngược trở lại khung cảnh hành lang, nơi có căn phòng mà mẹ tôi nằm để được điều trị, và tôi lại bật khóc.

Chúng tôi làm chủ tiệm hoa, nên lúc nào cũng có hoa cần phải gửi đến bệnh viện, tôi liên tục phải nhắc nhớ bản thân mình là có bao nhiêu boa hoa gửi tặng mừng em bé mới sinh, bao nhiêu gửi tặng những bệnh nhân sẽ được xuất viện kịp mùa Giáng sinh bên gia đình.

Mặc dù 7 năm về trước, mẹ tôi đã không may mắn là một trong số họ, nhưng 28 năm về trước, bà đã là một bà mẹ may mắn được xuất viện về nhà với rất nhiều hoa, và một đứa bé nhỏ xíu.

Có điều gì đó vô cùng đẹp đẽ, vô cùng thơ ngay cái khoảnh khắc tôi ngắm nhìn bà trút hơi thở cúi cùng, cùng một cái ngày mà rất nhiều năm trước đó, bà đã ở đó đón chào ngày đầu tiên tôi có mặt trên cõi đời này.

Mỗi lần tôi nghĩ đến sự đau đớn tột độ khi nhớ về người đã từng ở đó, đã từng yêu tôi tròn vẹn, yêu vô điều kiệ, tôi cũng phải nhắc nhở ban thân mình rằng, từng giây đau đớn mà tôi cảm nhận bây giờ, tạo thành từ chính hàng trăm ngàn khoảnh khắc hạnh phúc thuần khiết nhất trong cuộc đời mình.

Nếu bạn hỏi tôi, nỗi đau đó có xứng đáng để cảm nhận hay không, tôi sẽ trả lời rằng có. Có phải đánh đổi cả ngàn lần, tôi vẫn sẽ trả bằng cách chịu tất cả nỗi đau, chỉ để có lại được tình yêu đó, dù chỉ là trong phút chốc.

Bài viết của tác giả Madalene Chu trên

Thêm thông tin và cập nhật Like 

Nghe SBS Radio bằng tiếng Việt mỗi tối lúc 7pm tại 

Share
Published 21 November 2018 3:14pm
Updated 20 December 2018 3:38pm

Share this with family and friends