Một người cha gọi cho SBS để giúp con mình cai nghiện, người con đó là Nam Nguyễn bây giờ ra sao?

RENEE STA-cropped.jpg

Nguyễn Nam, gần 30 năm sau ba mình gọi vô đài phát thanh SBS Việt Ngữ, anh kể lại hành trình vượt qua chứng bệnh nghiện ma túy.

Cách đây gần 30 năm một người cha gọi vô ban Việt Ngữ tìm hiểu cai nghiện cho con ông. Người con đó, Nam Nguyễn, bay giờ là nhân viên xả hội và một DJ nhiều người biết đến ở Melbourne, kể lại câu chuyện của anh cho Michael Nguyễn nghe.


M: Xin chào anh Nam,

N: ờ xin chào quý vị thính giả SBS Việt nữ.

Mời quý vị nhấn vào audio để nghe toàn bộ bài phỏng vấn.
LISTEN TO
Vietnamese - My dad called SBS Vietnamese almost 30 years ago about my addiction - Nam Nguyen Interview RTB 070525_SBS_ID_29875381.mp3 image

Một người cha gọi cho SBS để giúp con mình cai nghiện, người con đó là Nam Nguyễn bây giờ ra sao?

SBS Vietnamese

13:11
M: à Trước nhất anh Nam anh có thể giới thiệu bản thân mình và bắt đầu với câu chuyện di cư của gia đình mình được không?

N: À thì gia đình của Nam là vượt biên năm bảy mươi bảy, vượt biên ở ngoài biển bảy ngày bảy đêm được cứu về à trại tị nạn ở Thái Lan ở một số tháng như năm như là năm sáu tháng gì đó. Xong rồi được ờ qua Úc năm bảy mươi bảy, năm bảy mươi tám thì ờ mình sanh đẻ ở đây. Công việc của anh là bây giờ là thầy giáo, mà trước khi là làm làm việc dịch vụ xã hội trong cái nghề trong cái khu về tâm lý.
Nam1982.JPG
Nguyễn Nam đang ngồi trong lòng ba mình, Nguyễn Đức Son, chung với mẹ và hai chị mình. Credit: Nam Nguyen
M: Anh đã có có có kể là à ba anh lúc đó cũng nghe SBS Phật ngữ thường xuyên và có một lần đã gọi vô tổng đài một lần thì anh có thể kể lý do tại sao anh ấy ông ấy đã gọi vô vô năm đó?

N: Thì lúc ờ ba anh qua đây á là kiếm tin tức bằng tiếng Việt rất là khó, thành ra cái đài SBS là ổng khoái tại có tiếng Việt, nhất là radio, thành ra mọi bữa sáng là ổng thức dậy, ổng uống cà phê, hút thuốc là ổng ổng chặn lên radio, ổng nghe tin tức Việt Nam mà mỗi ngày ổng nghe là bữa sáng với bữa tối, mà lúc năm chín bảy ông gọi vô á là tại vì là lúc đó Nam á là bị bệnh, bị bệnh coi như là bệnh ghiền ma túy, á phiện, lúc đó là ba của Nam đang kiếm những người cộng đồng mà giúp đỡ để mà kiếm cái đường giúp đỡ con cái mà vừa muốn giúp đỡ cộng đồng Việt Nam, những mà gia đình mà bị ảnh hưởng về cái chuyện ghiền á phiện với ma túy, thành ra ổng gọi vô.

M: Không phải là mọi người ai cũng muốn share cái vụ này, thì lúc đó anh cảm giác như thế nào khi mà nghe ba anh à anh có thể kể về cái cái cái cái hành trình của ngày đó được không?

N: Thì lúc đó là anh đang ở nhà ờ thấy là ba anh vô trốn vô phòng tắm. Ông ngồi trên điện thoại. Mà ổng còn mở cái radio? Thành ra anh nghe được, một là anh rất là buồn mà mà xấu hổ. Sợ người ta bị ở ngoài đường khinh nữa, mà lúc đó ba của anh không có sợ, ổng nói ra một mục đích là cho cộng đồng Việt Nam là những gia đình bị ảnh hưởng và cái cái tình trạng ma túy ở viện á là không có mình ên, có nghĩa là nhiều người bị ảnh hưởng là mình giúp đỡ nhau, thành ra lúc đó là Nam nghe là rất rất là buồn và xấu hổ, bị xúc lắm, mà lúc thời gian đó về về cái cộng đồng Việt Nam mình bị tờ báo chân hình tin tức, nói xấu cái xã hội cái cái cộng đồng của mình, nói là phần đông mấy đứa trẻ là du đản hoặc là bán ở phiện ma túy, thành ra cái cộng đồng Việt Nam mình cũng đã khổ rồi mà vô cái cái cái cái tình trạng này còn khổ thêm nữa.

M: Làm sao khi cái thời đó thì cũng một số cộng đồng người Việt Nam có những nhóm à kêu bán ma túy, à làm sao mà anh Nam đã kêu mà bị bị theo cái con đường này là bị ghiền à thuốc phiện heroin?

N: Lúc đó là Nam rất là còn trẻ, chưa lớn còn con nít chưa chưa trưởng thành, mà vừa không biết là bạn bè của mình cũng như là mình người Việt hơn, mình là người Úc tại mình sanh đẻ ở đây. Nam làm làm quen với những đứa Việt Nam mà cô đơn hoặc là không có gia đình ở đây, mình thấy cũng tội nghiệp. Nhất là mấy đứa mà vực biên mà không có cha mẹ đi chung á, nó qua đây đó, nó không có không có gia đình ủng hộ nó, thành ra mà Nam thấy tội nghiệp mà làm làm bạn mà mình đi chơi mới bắt đầu thì vui thôi, mình hơi quậy mà cũng không có quậy mất độ và sau đó thì mỗi đứa nó dụ nhau như là mày thử cái này mày thử cái kia đi, mới bắt đầu thì hút thuốc lá, xong rồi hút cần sa, rồi từ từ cái vô cái mày thử hút hút có phiện nè, hút hút thuốc trắng nè, thì lúc đó mình vui thôi chứ đâu có biết là cái cái cái cái sự ghiền nó mức độ nào, thành ra lúc mà mình dính là mình cũng cũng quá hơi hơi trễ.
Nam1996.JPG
Một nụ cười của Nguyễn Nam trong năm 1996. Credit: Nam Nguyen supplied.
M: thì lúc đó là chừng nào tụ tập với mấy mấy mấy bạn, mấy anh em thì thì mới chơi xong qua thời gian thì nó nó trở nên thường xuyên thường xuyên.

N: cái từ từ cũng bạn bè anh em cũng chia tay, một là vô bán để mà nó feed their addiction.

M: Ý anh Nam nói là có một số bạn đó thì đi đi bán ma túy để tiếp tục theo cái

N: Tại nó ghiền chứ không phải là tại nó muốn làm tiền.

M: Thì khi mà ba anh gọi vô SBS và xông tả cái cái cái trường hợp của anh Nam thì lúc đó anh Nam có muốn ờ lúc đó muốn bỏ chưa là nó làm cho mình cảm thấy như thế nào?

N: Lúc đó thì Nam cũng như là cảm giác là hơi sỉ nhục mà mất cỡ, muốn bỏ mà rất là khó, tại cái nó ảnh hưởng cái tinh thần của mình rất là nặng mà sâu. Mình không biết cách để bỏ, một á là lúc đó có thuốc men mới nó mới đem vô nước Úc để thử. Thì anh Nam vô rehab, đi mà mà lúc đó không có hợp với Nam, what’s the word for fail?

M: Thất bại.

N: Thành ra mình vô đó thất bại và sau khi đó đó, là mẹ của Nam qua đời, bà bệnh, không phải là bệnh lâu mà tự nhiên cái bà bị đau tim, bệnh pneumonia, bệnh vô nhà thương thì trong vòng ba ngày qua đời, mà lúc đó là Nam vẫn còn rất là trẻ mà còn bệnh ghiền, sau khi bà chết á

thì lúc đó mình mới coi như là thức dậy từ từ mới bỏ được, mà cái chuyện bỏ đó rất là khó khăn, cực kỳ khó khăn, tại nó ảnh hưởng tâm lý, tinh thần, gia đình, anh em, cô bác mà cuối cùng Nam bỏ được.

M: Cái thời mà ba anh gọi vô cái cái cái ngày mà mẹ anh mất, lúc đó là khoảng bao lâu?

N: Chừng cỡ đó chừng hai năm, từ cái ngày ông gọi vô á, tới cái ngày mà bả mất á, trong vòng hai năm.

M: Rồi xong từ cái từ mẹ mình mất mình mới có cái sự nỗ lực để à để để bỏ, thì lúc đó khi mà anh muốn bỏ á thì lúc đó anh có vô chương trình rehab hay là mình mình tự mình tự kiếm cách bỏ.

N: Thì lúc đó là lúc mẹ của anh qua đời á là ba của anh sợ là Nam không biết cái góc quê hương của Nam. Thành ra dẫn với Nam về Việt Nam, mục đích là cho Nam thấy cái quê hương, hai á là đi dẫn bác sĩ trị bệnh, ờ ba của Nam thì dắt đi bác sĩ ổng cho một, Ông cho một dòng thuốc, anh cũng không biết thuốc gì nữa. Mà làm cho anh cai được cái thuốc phiện, sau khi đó về Úc á, thì từ từ anh lập lại cái cuộc đời của anh. Mà cái cái tình trạng mà về Việt Nam á, lúc mà má anh còn sống á, má anh sợ là ba anh đưa anh vô công an.

Tại hù hù anh cho anh bỏ, lúc đó mình sợ là ba ba má mình sợ là không có đường nào mà trị được anh hết á. Sau khi má anh chết bà anh dẫn về.

M: Cho những thính giả mà có thể có có con hoặc anh em bà con mà có bị dính cái bệnh nghiện liên quan đến không phải là chỉ là heroin hoặc là đá hoặc là mấy thuốc hiện tại thì à mấy cái ma túy hiện tại thì anh muốn chia sẻ những lời khuyên nào cho mấy người này?
IMG_3277.jpg
N: Thì những người gia đình bị ảnh hưởng về cái bệnh nghiện ma túy á phiện hoặc đá, mình phải có lời hi vọng là gia đình mình ủng hộ mình mà vừa có phải sự hiểu là cái sự ghiền á là cái bệnh không phải là con mình hoặc là con chú bác muốn làm, mà gia đình á, anh khuyên là phải hiểu mà giúp đỡ, cái tình trạng là mình sẽ tức, mình chửi, mình gây lộn, cái đó là đơn nhiên, cái đó là cái chuyện là yeah. Tại vì những người mà bị bệnh ghiền á là thường xuyên đâu có suy nghĩ, mình mình mình sử dụng là nó nó nó khiến mình làm những chuyện lương tâm mà cái đó không phải là con người, con người của người đó, thành ra anh khuyên á là một là đi bác sĩ, bác sĩ ờ giúp đỡ cũng như là vô rehab hoặc là có thuốc để giúp đỡ mà đi đi bác sĩ tâm lý gần ba chục năm rồi, cái sự mà đi bác sĩ tâm lý là không có trong cái cộng đồng Việt Nam lúc đó, tại vì tiếng Việt với cái chuyện mà tâm lý là không có coi như là mình không có nói chuyện, cũng như là không có nói mở rộng, không có mở rộng, tại vì cái sợ mất mặt là số một, số hai là dân dược biên á sống được cái chiến tranh á, cái sự tâm lý là không có bây giờ mà mình nghĩ là quan trọng, tại mình đã thấy nhiều cái sự khổ rồi, và cái chuyện tâm lý á là không có quan trọng, thành ra Nam khuyên với gia đình bây giờ á cái chuyện mà tâm lý rất là quan trọng, mình phải đi bác sĩ, mình phải kiếm người giúp mình.

M: Thì cái đó là khi mà kiếm bác sĩ tâm lý hoặc là cái đó mình theo con đường psychologists …

N: Mà bây giờ có đầy đủ, mà có thống dịch viên nữa trong cái ngành đó, thành ra dễ hơn cho cộng đồng Việt Nam mình mà không có cần xấu hổ hoặc là mắc cỡ, cái thời buổi đó là coi như là qua rồi.

M: Anh có thể giải thích được à cái hành trình bỏ thuốc nghiện được không?

N: Yeah so, cái tình trạng mà lúc mà mình bỏ cái á phiện hoặc ma túy á, nhất là hero, nó ảnh hưởng tới cái tinh thần mà giống như mình đau, ói, bị ỉa chảy hoặc là bị cảm. Cặp mắt nó đau, ngủ không được, mỏi chân tay, cái gì cũng mỏi hết á, cái đó là cái ảnh hưởng của cái á phiện. Thành ra chừng nào mà cái tinh thần của một người mà ghiền á, cảm giác mấy cái thứ đó đó, à nó chích mà nó hút á là hết đau, mà lúc mà mình bỏ đó, mình phải đau khổ những cái bệnh đó từ bảy ngày đến mười bốn ngày, xong rồi cái tinh thần của mình mới xóa ra cái ờ mấy cái phiện á. Mấy bạn bè nữa, nhiều người bỏ được mà bạn bè mình vẫn còn chơi á, sau khi mình bỏ mình trở lại thôi, thì mình phải thay đổi cái cuộc đời của mình, môi trường xung quanh, không thoi bị dính lợi.

M: Cảm ơn anh Nam đã tới phỏng vấn hôm nay.

N: Cảm ơn cho anh Nam lên SBS radio, cám ơn SBS Việt Ngữ.

Đồng hành cùng chúng tôi tại 
và cập nhật tin tức ở 
Nghe SBS Tiếng Việt trên ứng dụng miễn phí SBS Audio, tải về từ 

Share