Ông Enzo Clappis đã làm gnocchi trong hơn 80 năm.
“86 năm đã làm món này, tôi bắt đầu khi mới 6 tuổi”, Enzo Clappis.
Gnocchi là một loại mì ống, bao gồm nhiều loại bánh dày, nhỏ và mềm.
Bánh có thể được làm từ bột mì, trứng, phô mát, vụn bánh mì, khoai tây,... hoặc các thành phần tương tự.
Bên cạnh đó bánh cũng có thể bao gồm các hương liệu thảo mộc như rau, ca cao hay mận khô và được ăn kèm với bơ hay các loại nước sốt.
Loại mì ống này thường được sử dụng như món khai vị, hay được cắt nhỏ hoặc tạo các rãnh giữa bánh để dễ thấm nước sốt hơn.
Hôm nay ông đang dạy cho các cháu chắt của mình.
Ông đến Úc vào năm 1951, sau khi chạy trốn khỏi chủ nghĩa cộng sản sau chiến tranh, lúc đó ông 17 tuổi.
“Tôi là người Úc nhiều hơn là người Ý, nhưng tôi tự hào vì đã giới thiệu món ăn Ý của mình".
"Tôi đã học được khá nhiều khi tôi từng học nấu ăn ở Ý và khi đến đây, tôi thấy rằng mình là đầu bếp người Ý đầu tiên ở Adelaide”, Enzo Clappis.
Năm 1966, ông đã thành lập nhà hàng Ý lâu đời nhất của Adelaide, có tên là Buonasera.
Vào thời điểm đó, ông chỉ có thể tìm thấy dầu ô liu trong các chai thuốc tại hiệu thuốc.
Ông nói rằng, dược sĩ đã rất sốc khi ông hỏi mua 20 chai.
“Tôi nói tôi có thể lấy 24 lọ nhỏ hay hai tá, rồi anh ta nói, 'Tốt hơn là anh nên đi gặp bác sĩ trước khi tôi đưa cho anh.' Tôi nói, ‘Nhưng tôi là người Ý, tôi đã nói với dầu ô liu, tôi sẽ trộn salad”, Enzo Clappis.
Ở tuổi 91, ông vẫn ở trong bếp, nấu ăn cùng con trai là Andy, người đã làm việc với cha mình từ khi mới 7 tuổi.
Andy Clappis nhớ lại lần đầu tiên mở chai rượu vang của mình, tại nhà hàng Buonasera khi mới 7 tuổi.
“Nhưng tôi đã từng giúp, thậm chí trước cả tại nhà hàng Buonasera".
"Tôi nhớ đã giúp bố mẹ chuẩn bị bữa trưa Chủ Nhật ở nhà, sau khi đi lễ nhà thờ và làm tortellini, bào phô mai padano, tôi luôn thích làm những việc vặt vãnh đó”, Andy Clappis.
Được biết nhà hàng Our Place trên đỉnh đồi, gần Mclaren Vale trên Bán đảo Fleurieu của Adelaide, chỉ mở cửa vào Chủ Nhật để phục vụ bữa trưa theo mùa, gồm 7 món với những mẩu chuyện lịch sử truyền miệng.
Hai cha con được ghi nhận là có nhiều cái đầu tiên, từ việc giới thiệu món ăn ngoài trời ăn uống, đến việc trình bày món mực ống như một món ăn khoái khẩu.
"Tôi bắt đầu giới thiệu mực ống, họ gọi tôi là 'bloody wog', vì mực chỉ tốt để làm mồi câu cá mà thôi".
"Vì vậy, ông ấy nói với bà tôi và bà nói, ’đừng dạy họ, sẽ không còn đủ cho chúng ta đâu’ và bà ấy đã đúng. Bây giờ ở đây tốn một khoản tiền lớn mới có món nầy”, Andy Clappis.
Câu chuyện của Enzo đã được ghi lại cho một dự án ghi lại lịch sử truyền miệng, của những người tiên phong người Ý do ông Joe Geracitano phụ trách.
“Ở mọi lãnh vực thiếu hụt, chúng tôi đều bắt đầu các ngành công nghiệp để sản xuất những thứ mà chúng tôi quen thuộc".
"Mọi khu vực bạn nhìn vào ngày nay, đều có một số mối liên hệ với người dân Ý”, Joe Geracitano.
Nhưng theo một số người, sự đóng góp của những người di cư Ý đã bị bỏ qua khỏi lịch sử, họ nói rằng đó là vì những người di cư đến đây, với ít nền giáo dục chính quy.
“Họ không để lại bất kỳ hồ sơ viết nào về cuộc sống của họ, và nếu bạn xem xét các kho lưu trữ trong Thư viện quốc gia, bạn sẽ thấy rằng bạn có rất nhiều thông tin về người Anglo-Celt và những gì họ đã làm v.v. nhưng rất ít thông tin về các cộng đồng không nói tiếng Anh".
"Nếu ai đó đến Úc và đến Thư viện quốc gia, rồi xem xét và nói, bây giờ tác động của những người này là gì?".
"Những người chịu trách nhiệm cho tất cả những tổ chức tuyệt vời này là ai, nhiều người nghĩ rằng, ‘ồ, người Anh đã làm tất cả, người Ireland đã làm tất cả, người Scotland đã làm tất cả, người Đức, v.v. mà quên mất rằng, không có gì ở đó cả”, Joe Geracitano.
Ông Geracitano, cũng là chủ tịch của Hiệp hội Lịch sử Ý tại Nam Úc, đang đối chiếu các lịch sử truyền miệng để bổ sung vào hồ sơ thư viện tiểu bang.
"Mặc dù lịch sử này là từ góc nhìn của người Ý, nhưng lịch sử của Nam Úc là một phần không thể thiếu và chúng ta cần nêu bật sự đóng góp của mình, trong việc phát triển tiểu bang này".
"Đây là mục tiêu mà xã hội Ý này hướng đến và đang thực hiện, bằng cách phỏng vấn, thu thập các câu chuyện và lưu trữ những câu chuyện đó tại Thư viện Tiểu bang, để các thế hệ tương lai, dù là con cháu hay nhà nghiên cứu, có thể có dữ liệu chính để họ có thể dựa vào đó phân tích”, Joe Geracitano.
Quay lại nhà hàng Clappis, khách hàng sắp thử món mực nang
“74 năm trước, tôi dạy mọi người cách ăn mực và 74 năm sau, tôi vẫn dạy mọi người cách ăn mực nang, thật tuyệt vời bạn biết đấy”, Andy Clappis.
Đó là việc tiếp tục truyền thống gia đình, khi chia sẻ lịch sử và ẩm thực của họ.