Đã một năm trôi qua kể từ khi ông Stuart Bock trở thành một trong 5 nạn nhân của trận lụt Lismore.
Ông đã bị cuốn trôi khi cố gắng giúp đỡ những người khác, chỉ còn chiếc mũ yêu quý của ông ấy đã được tìm thấy từ đống đổ nát một tuần sau đó.
Các con gái của ông là Amanda và Crystal Bock, hồi tưởng đến ông.
“Chúng tôi đi đến địa điểm cụ thể này, bởi vì đây là nơi chúng tôi dựng đài tưởng niệm cho cha mình".
"Đây là nơi cuối cùng ông ở trước khi ông còn sống, vì vậy hôm nay chúng tôi quyết định đến đây cùng gia đình và bạn bè, để nhớ đến cha của chúng ta và tưởng niệm về cuộc đời của ông ấy”, Crystal Bock.
Trong khi đó những người dân địa phương khác đã nhớ lại trải nghiệm của họ, khi trận lũ lụt kỷ lục ập đến Lismore và các vùng lân cận.
Cư dân Lismore là Greg và Vicki McMahon nói rằng, một số người trong số họ đã xuống nước, lên một đội tàu nhỏ được biết đến với cái tên dễ thương là một hạm đội nhỏ.
“Con trai tôi là một trong số họ, nó đã dành hai ngày trên dưới nước để giúp đỡ mọi người".
"Nếu không có những người như vậy, thị trấn này sẽ rất tồi tệ, do vừa bị ngập lụt và cũng bị tàn phá”, Greg McMahon.
“Trong khi chúng tôi đang chờ được giải cứu, bạn có thể nghe thấy tiếng mọi người hét lên từ trong nhà của họ ‘đến cứu tôi, đến cứu tôi’.
"Bạn chỉ có thể nghe thấy họ, mà chẳng làm gì được”, Vicki McMahon.
Còn Greg và Vicki đã được giải cứu, khi nước dâng cao và nhấn chìm ngôi nhà của họ ở Nam Lismore, đến 12 tháng sau họ vẫn chưa trở lại tài sản của mình.
“Hãng bảo hiểm đã cho chúng tôi mượn một chiếc xe caravan, chúng tôi đang sống trong đó và đã ở đó từ tháng Năm".
"Vì vậy, có lẽ phải ba hoặc bốn tháng nữa, chúng tôi mới được trở lại nhà mình, quả là chẳng vui chút nào”, Greg McMahon.
Nhớ ông theo những cách, mà tôi thậm chí không thực sự hiểu được, Crystal Bock.
Trong khi đó hàng ngàn người khác cũng trong tình trạng tương tự, họ vẫn phải sống trong những nơi ở tạm bợ.
Một người dân địa phương thuộc vùng Chinderah, là Bill Dee là một trong những người sống sót ở một nơi, được gọi là “những ngôi làng nhỏ”.
Nhưng anh ấy nói rằng, mình là một trong những người may mắn.
“Thậm chí xây thêm vài cái nữa, chẳng hạn như một nơi nào đó dành cho những người ở ngoài đường và những thứ tương tự, thì vẫn còn những người không có nơi nào để đến".
"Dù sao thì đó là những gì tôi đã nghe, là có rất nhiều người vẫn không có nơi nào để đến".
"Tôi nghĩ mình rất may mắn, khi thực sự chúng ta đang ở đây”, Bill Dee.
Công cuộc tái thiết vẫn đang được tiến hành nhưng người dân địa phương cho biết, tiến độ không diễn ra gần với tốc độ cần thiết.
Thị trưởng của Lismore là ông Steve Kreig, đã bảo vệ những nỗ lực của chính quyền.
“Có những người không may vẫn là người vô gia cư, họ vẫn đang sống trong xe hơi hoặc sống trong lều trại dưới nhà của họ, bất kể trường hợp nào có thể xảy ra".
"Nhưng tôi muốn nói lại với thực tế là, bạn phải hiểu quy mô và kích thước của sự kiện, mà chúng tôi vừa trải qua".
"Bạn biết đấy, chính quyền tiểu bang của chúng tôi thực sự phải viết luật, để có thể cung cấp các khoản mua lại nhà cửa của người dân”, Steve Kreig.
Tuy nhiên tốc độ của những lần mua lại đó, cũng rất chậm.
Trong số hơn 3 ngàn ngôi nhà bị phá hủy hoặc hư hại, cho đến nay chỉ có 25 đề nghị được đưa ra.
Bộ trưởng Quản lý Khẩn cấp Liên bang Murray Watt cho biết, ông hy vọng điều đó sẽ sớm thay đổi.
“Tôi đã thấy chính phủ New South Wales hiện mong đợi, có thể đưa ra khoảng 250 lời đề nghị vào cuối tháng Tư và đó là một điều tốt".
"Tôi nghĩ nếu trải nghiệm của Queensland là bất cứ điều gì sẽ xảy ra, thì một khi những lời đề nghị đó được đưa ra, chúng tôi sẽ thấy chương trình tăng tốc và đó rõ ràng sẽ là tin tốt cho Lismore và toàn bộ các con sông ở phía bắc”, Murray Watt.
Về phần mình, Thủ tướng Anthony Albanese đã trấn an người dân rằng, họ không hề bị lãng quên.
“Chúng tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ chính quyền tiểu bang, chính quyền địa phương và các cá nhân, với hơn 3 tỷ đô la đã được cam kết trong việc phục hồi".
"Chúng tôi sẽ tiếp tục tiến hành các dự án cải thiện và phục hồi cũng như ở các khu vực dễ bị thiên tai, bao gồm cả quỹ sẵn sàng ứng phó với thảm họa mới của chúng tôi”, Anthony Albanese.
Trong khi đó, trên khắp Lismore, các biểu ngữ với hình trái tim đã mọc lên khắp thị trấn.
Vicki McMahon nói rằng, họ đã trở thành biểu tượng hy vọng, cho một cộng đồng vẫn đang sống chung với những chấn thương.
“Việc nầy được bắt đầu do Rebecca Ryan và Jodie Dillon, họ quyết định muốn làm điều gì đó cho cộng đồng để cho mọi người biết rằng, họ không đơn độc".
"Và mọi người chỉ biết, khi bạn nhìn thấy biểu ngữ trái tim rằng, bạn không cô đơn”, Vicki McMahon.
Về phần gia đình Bock, Crystal cho biết họ đang cố gắng tiếp tục những điều tốt nhất, sau cái chết của người cha thân yêu.
“Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì quá đau buồn như thế này trước đây, và chỉ nhớ ông ấy mà thôi".
"Nhớ ông theo những cách, mà tôi thậm chí không thực sự hiểu được”, Crystal Bock.