Thị trấn Cobargo bị cháy rừng trong thời Scott Morrison đi Hawaii

Outside the relief centre in Cobargo (SBS).jpg

Năm năm sau vụ cháy rừng Black Summer, nhiều người vẫn đang phải đối mặt với mất mát và đau buồn về những gì đã xảy ra, và cách họ phải tự mình khắc phục hậu quả. Chương trình này tập trung vào một mùa hè tàn khốc, hai cộng đồng và nỗi đau chung cùng quyết tâm mà họ cần để tự đứng dậy sau thảm họa. Đây là Burnt, một podcast của SBS.


"Tất cả chúng ta đều được cấp một tấm bạt trống ở đây với những người đã mất tích trong những vụ cháy này, và việc lau sạch một tấm bạt là một cách tồi tệ là đốt nó xuống đất. Nhưng trong đó, tôi không biết đấy, giống như nếu bạn không được đào tạo về nghệ thuật thì bạn sẽ không có mức hạn chế nào cả. Vì vậy, theo một cách, đó là cách tôi giải quyết tình huống cụ thể của mình bằng con đường này và khi tôi trò chuyện với một vài người khác về vấn đề này. Chúng ta sẽ là kẻ ngu ngốc nếu mình cố gắng lấy lại mọi thứ đã từng có, những đồ không còn tồn tại nữa, dù hữu hình hay không. Hãy giữ nó trong trí nhớ của bạn nếu nó tốt, và giữ nó trong tim và ăn mừng điều đó. "

Những thứ cháy rừng và các thảm họa thiên nhiên khác sẽ thay đổi con người, đó là điều ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, điều mà mình không thể hoàn toàn chuẩn bị được.

Mọi người thích sự an toàn và chuẩn bị, đó là lý do tại sao chúng ta có bảo hiểm và mang theo áo khoác phòng khi cần, ngay cả khi thời tiết bên ngoài vẫn còn khá ấm áp.

Trong trận cháy rừng Mùa hè Đen năm năm trước, thị trấn Cobargo đã bị ảnh hưởng nặng nề.

Nhưng Chris Walters, điều phối viên của trung tâm cứu trợ và sơ tán cộng đồng Cobargo, cho biết nguyên nhân không phải do người dân chưa sẵn sàng.

"Tôi không nghĩ họ không chuẩn bị. Tôi nghĩ họ đã chuẩn bị hết mức có thể. Họ đã chuẩn bị cho một vụ cháy rừng. Và tôi biết rằng lực lượng cứu hỏa nông thôn đã ra tận các trang trại, vào tận bụi rậm và khắp mọi nơi, cảnh báo mọi người rằng có một đám cháy sắp xảy ra và giúp họ hiểu cách chuẩn bị nhà cửa của mình. Tôi biết rằng công việc đó đã được thực hiện vì chồng thực hiện một phần của công việc đó, vì vậy họ đã chuẩn bị cho một vụ cháy rừng. Họ đã không chuẩn bị. Không ai chuẩn bị được cho sự dữ dội của vụ cháy rừng đó, vụ cháy rừng cụ thể đó. Nó là chưa từng có."

Trong khi khoảng 80 phần trăm người Úc bị ảnh hưởng bởi Mùa hè đen từ năm 2019 đến năm 2020, nhiều người dân và địa điểm chịu ảnh hưởng trực tiếp của các đám cháy vẫn đang cảm nhận được tác động.

Trong những tuần sau khi đám cháy kết thúc, họ buộc phải chấp nhận những gì họ có thể và không thể lấy lại.

"Điều khó khăn nhất là, ý tôi là, tôi đoán là bạn nghĩ đến những thứ lớn lao vào thời điểm đó, như ngôi nhà, đồ nội thất, vì tôi đã sống ở Đức một thời gian và đã đem nhiều đồ cổ về, những thứ đó tôi không thể thay thế được, như những thứ khác. Tôi không sinh ra trong thời đại kỹ thuật số, vì vậy một nửa cuộc đời tôi thực sự đã mất trong những là ảnh. Không có thứ gì liên quan đến trường học của tôi. Tôi đã có tất cả các ghi chú nghiên cứu. Tôi thậm chí còn phải lấy bằng cấp, phải thay thế các bài kiểm tra của mình. Vì vậy, và bây giờ khi bạn đã có một ngôi nhà, cuối cùng mọi thứ lại trở nên thực sự kỳ lạ vì bạn sẽ nghĩ, ồ, mình đã có thứ đó trước đây chưa? Khi bạn đang tìm kiếm thứ gì đó, bạn sẽ nghĩ, ồ, có lẽ mình đã có thứ đó trước vụ hỏa hoạn. Vâng, tôi không bao giờ muốn trải qua điều đó nữa, không bao giờ."

Ở Mallacoota, Jann Gilbert cuối cùng đã xây dựng lại nơi ở của mình; nhưng cô không phải là người chiếm đa số.

Theo một cách nào đó, sự đưa tin liên tục của giới truyền thông và sự chú ý xung quanh các vụ cháy rừng Mùa hè Đen đã nâng cao nhận thức và gây quỹ cho những nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Đối với Mallacoota và Cobargo, cả hai đều thường xuyên xuất hiện trên các tít báo vào thời điểm đó, thì sự đưa tin cũng mang đến một số vị khách không mời mà đến.

Bà Jann cho biết khi lần đầu tiên có thể trở về khu vực một cách an toàn, không lâu sau đó, loại hình du lịch thảm họa bắt đầu xuất hiện.
Chuyện này xảy ra khá bình thường. Những người này vừa đi lên Đường Bastion Point, dừng xe ở đó và sau đó nhìn thấy tôi, nhìn thấy hai người ở khu nhà cháy, và họ chỉ đi thẳng vào khu nhà tôi và tiếp tục vô. Tim hét lên với họ, tôi nghĩ lúc đó tôi đã ở cuối nơi còn sót lại của ngôi nhà. Và Tim hét lên, và tôi nghe thấy anh ấy hét, và tôi ngẩng đầu lên và nói, vâng, tôi có thể giúp gì cho anh không? - Ồ, chúng tôi chỉ muốn xem thôi. Xin lỗi nhé - tôi bảo anh ta cút đi.
Jann Gilbert
Ở Cobargo, ông Chris cho biết rất nhiều khách du lịch không thực sự hiểu được họ đã trải qua những gì.

"Mọi người đã đến và họ thực sự chỉ tò mò (tò mò một cách hung hăng) để xem tình hình như thế nào. Nhưng tất cả những người kinh doanh, chủ cửa hàng và mọi người đều thực sự nhận thức được điều đó. Và vâng, điều đó thật khó khăn, nhưng họ có thể chịu đựng được vì chúng tôi đã họp về cách trả lời các câu hỏi như, ồ, bạn có mất nhà không? Và những câu hỏi như vậy, khá đau đớn với những người mà thực sự mất nhà, hoặc thậm chí nếu họ không mất, tất cả chúng ta đã đều mất một thứ gì đó, cho dù chúng ta mất nhà, mất vườn, mất gia súc, mất hàng rào hay, đối với tôi, chỉ là một phần lớn của cộng đồng. Vì vậy, tất cả chúng ta đều mất một thứ gì đó. Vì vậy, thật kinh hoàng khi mọi người chỉ đến cửa hàng hoặc nơi kinh doanh của bạn và bắt đầu phỏng vấn bạn."

Nhưng khách du lịch không phải là nhóm du khách không được chào đón duy nhất.

Thủ Tướng Scott Morrison thời đó đã phải chịu sự giám sát của công chúng vì phản ứng của ông đối với các vụ cháy rừng.

Trước khi đám cháy lan đến Mallacoota và Cobargo vào dịp năm mới, nhưng rất lâu sau khi chúng bắt đầu bùng phát trên khắp cả nước, Thủ tướng đã đi nghỉ ở Hawaii.

Thời điểm không thích hợp, cùng với những nỗ lực từ văn phòng ông nhằm phủ nhận sự có mặt của ông ở đó, đã biến chuyến đi thành cơn ác mộng về quan hệ công chúng.

Trước khi trở về Úc, Morrison đã trả lời phỏng vấn của Đài phát thanh 2GB.

Ông cho biết mặc dù ông xin lỗi vì mọi nỗi đau đã gây ra, nhưng ông không trực tiếp dập lửa.

"Họ sẽ vui mừng khi tôi quay lại, tôi chắc chắn vậy, nhưng họ biết rằng, bạn biết đấy, tôi không cầm vòi và tôi không ngồi trong phòng điều khiển. Đó là những người dũng cảm làm công việc đó, nhưng tôi biết rằng người Úc muốn tôi quay lại vào thời điểm này, sau những vụ tử vong này, vì vậy tôi sẽ vui vẻ quay lại và làm điều đó."

Thủ Tướng cho biết ông thường đi nghỉ ở bờ biển phía nam, nơi vào thời điểm đó đang xảy ra hỏa hoạn.

Ông cho biết tất cả những gì ông làm là cố gắng đối xử tốt với gia đình, và giống như nhiều bậc cha mẹ khác vào thời điểm đó trong năm, ông chỉ muốn dành thời gian cho họ.

Vậy nếu ông Scott Morrison không phải là người nắm vòi nước cứu cháy thì ai nắm?

Trong khi Thủ tướng đang ở bãi biển Hawaii, gần 65.000 tình nguyện viên đã dành thời gian nghỉ lễ của mình để chữa cháy.

Trong khi văn phòng của ông vẫn phủ nhận việc ông đang ở Hawaii, hai tình nguyện viên, Geoffrey Keaton và Andrew O'Dwyer, đã thiệt mạng khi một cái cây đổ trước đầu xe của họ và khiến họ bị tai nạn.

Cả hai đều ở độ tuổi 30 và đều là cha của những đứa con nhỏ.

Họ là những người đầu tiên trong số 33 người thiệt mạng trong các vụ cháy rừng vào mùa hè năm đó.

Có ít nhất 13 người "nắm vòi nước", trong đó có chín lính cứu hỏa thiệt mạng khi đang làm nhiệm vụ và bốn người chỉ cố gắng bảo vệ nhà của mình.

"Bạn biết đấy, nếu là John Howard, Tony Abbott, thậm chí Bob Hawke, thậm chí Julia Gillard, họ sẽ không làm như vậy. Không quay lưng lại bỏ cư dân của mình, tôi sẽ đi nghỉ, tôi sẽ đến Hawaii trong khi đất nước đang bốc cháy. Bạn không thể bỏ rơi đất nước như vậy. Không phải với tư cách là một nhà lãnh đạo chính trị. Làm nhà lãnh đạo của đất nước, bạn không thể làm như vậy."

Đối với những người sống ở các khu vực bị ảnh hưởng, quyết định đi nghỉ trong khi nước Úc đang cháy là biểu tượng cho điều mà nhiều người cảm thấy là sự ủng hộ không nhất quán và ngắn ngủi từ các chính trị gia.

Vì vậy, khi ông Scott Morrison sau đó quyết định đến thăm Cobargo, nơi hàng trăm ngôi nhà bị mất và phố chính bị thiêu rụi, một số người cho rằng ông đã nhận được sự chào đón xứng đáng.

Cư dân 1:"Còn tiền cho góc bị lãng quên của chúng ta ở New South Wales thì sao, thưa Thủ tướng? Tại sao chúng ta chỉ có bốn chiếc xe tải để bảo vệ thị trấn của mình? Bởi vì thị trấn của chúng ta không có nhiều tiền nhưng chúng ta có tấm lòng vàng, thưa Thủ tướng.
Cư dân 2: "Thật là thô lỗ, thực sự là vậy. Không, ông là kẻ ngốc."
Cư dân 3: "Ông sẽ không nhận được phiếu bầu nào ở đây đâu nha, không ai bỏ phiếu cho đảng Tự do ở đây cả ông ạ. Không ai cả! Không có phiếu bầu cho đảng Tự do, ông sẽ bị loại, ông sẽ bị loại!"
Cư dân 1: "Còn những người đã chết thì sao, thưa Thủ tướng? Còn những người không có nơi nào để sống thì sao?"
Cư dân 3: "Mày không được chào đón đâu đồ khốn nạn!"

Chuyến thăm đó đã trở thành tiêu đề trên các báo khi ông Morrison bị người dân tức giận la ó, ông đã đến gần một phụ nữ trẻ đang mang thai, đưa tay ra và nắm lấy tay cô ấy.

Scott Morrison: "Cô có khỏe không?"

Cư Dân: "Tôi chỉ bắt tay ông nếu chúng ta nhận được thêm tiền tài trợ cho RFS, rất nhiều người đã mất nhà cửa. Chúng ta cần thêm sự giúp đỡ."

Khi người phụ nữ trẻ nói với Thủ tướng rằng thị trấn cần nhiều sự giúp đỡ hơn, đoạn video cho thấy ông Morrison buông tay cô và bỏ đi, thực sự quay lưng lại khi một ủy viên hội đồng địa phương ra hiệu bảo cô im lặng và kéo cô sang một bên.

Đây không phải là tin tốt lành đối với Thủ tướng, nhưng bà Debra Summers, một người dân địa phương và là Phó chủ tịch Quỹ phục hồi cháy rừng cộng đồng Cobargo, cho biết những gì xảy ra ngày hôm đó không hoàn toàn tệ.

"Chúng tôi đã nhanh chóng xác định với một số nhóm về cuốc thăm thiếu kém, đến thị trấn, tay không, muốn giành được một chút sự chú ý là một món quà vì nó đã đưa chúng tôi vào tằm mắt thế giới, sự chú ý toàn cầu. Vì vậy, chúng tôi mới thông báo cho mọi người biết rằng chúng tôi đang cần sự giúp đỡ. Và vì vậy, những thứ như quỹ, chúng tôi đã thu hút được một số nguồn tài trợ từ nước ngoài và chúng tôi thực sự muốn chính phủ và các cơ quan địa phương và những thứ biết rằng đây là sự thật, đây là những gì đang xảy ra ở đây. Và bạn có đôi mắt toàn cầu hướng về bạn, không chỉ là đôi mắt quốc gia. Chúng tôi có những người liên lạc với chúng tôi mọi lúc, vì vậy bạn nên ủng hộ chúng tôi."

Bà Debra Summers và gia đình đã sống ở Cobargo được gần 22 năm.

Là người chủ trì hôn lễ, bà Debra hiểu rõ cộng đồng này, bà đã từng ở bên nhiều người trong số họ vào một số ngày quan trọng nhất trong cuộc đời họ.

Khi đám cháy xảy ra, cô biết mình có đủ kỹ năng và mối quan hệ để làm việc với mọi người trong nỗ lực phục hồi.
Tôi yêu ngôi làng nhỏ này. Tôi gắn bó sâu sắc, sâu sắc với nó và tôi thực sự đã được nó ôm trọn. Bạn có câu ngạn ngữ cũ với những thị trấn nhỏ ở nông thôn rằng bạn phải chôn cất một bà ngoại ở nghĩa trang và những thứ tương tự. Vâng, tôi đã làm rất nhiều đám tang ở nghĩa trang và các nghi lễ khác. Vì vậy, tôi đã trở nên gắn bó và được đưa vào gia đình cộng đồng với sự tin tưởng và tôn trọng và thông qua việc tham gia vào các hoạt động tình nguyện. Vì vậy, nó xuất phát từ một nơi chỉ gắn bó sâu sắc với nơi này, muốn thấy nó phát triển trở lại, sống và giữ những câu chuyện về nỗi đau và chấn thương đã xảy ra kể từ vụ cháy thông qua công việc của tôi và cả mối quan hệ cộng đồng của tôi.
Debra Summers
Như ông Chris đã nói, mọi người đều mất mát một thứ gì đó vào mùa hè đó.

Ông Jamie Robinson, người mất ngôi nhà gần Cobargo chỉ vài tuần sau khi hoàn thành việc xây dựng, cho biết giữa tất cả những mất mát đó, rất nhiều người đã có được góc nhìn về những gì thực sự quan trọng đối với họ.

"Và nơi đây khá tuyệt trong thời gian đầu sau vụ hỏa hoạn. Vì vậy, có rất nhiều sự kết nối với cộng đồng và tôi đã chứng kiến rất nhiều người trước đây có lẽ không thực sự nói chuyện với nhau, đã hàn gắn những hàng rào tưởng tượng dù sao khi bạn nhìn lại toàn cảnh của nó. Và sau đó chuyển sang trạng thái đồng nhất hơn đối với một cộng đồng, nhưng tất cả các cộng đồng tại một thời điểm nào đó và luôn có những nhóm thế tục, các nhóm và tất cả những thứ tương tự như vậy, tất cả đều tuyệt. Nhưng tôi không biết, tôi đoán là với tư cách là một cộng đồng đã trải qua như vậy, bạn chỉ có thể coi đó là sự kiện hào phóng và khủng khiếp. Chúng ta có yếu tố chung đó ở đó và không phải tất cả chúng ta đều xử lý tình huống đó theo cùng một cách. Và tôi đoán điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm với tư cách là con người là thể hiện lòng trắc ẩn đó."

Trở lại Mallacoota, người dân trong cộng đồng cho biết họ không chắc chính phủ đã rút ra được nhiều bài học từ những sai lầm xảy ra trong năm đó.

Hai nhà làm phim tài liệu Mary O'Malley và Larry Gray đã dành nhiều thời gian cho cộng đồng sau vụ cháy, nỗ lực ghi lại câu chuyện về Mallacoota và người dân sống tại đó.

"Tôi nghĩ cộng đồng đã học được rất nhiều. Tôi không nghĩ chính phủ đã học được, thật đáng buồn, một số khía cạnh của chính phủ, như hội đồng địa phương, tất nhiên rồi. Tôi nghĩ có một số người thực sự, thực sự tốt ở cấp địa phương đó. Nhưng càng xa cộng đồng, thì càng tệ. Nó là. Nhưng tôi nghĩ mọi người đã học được, tôi đã học được rất nhiều."

Đồng hành cùng chúng tôi tại và cập nhật tin tức ở 
Nghe SBS Tiếng Việt trên ứng dụng miễn phí SBS Audio, tải về từ hay 
 

Share